Nói là làng bên cạnh, chứ thật ra chỉ riêng lái xe cũng mất gần hai mươi phút.
Đường núi quanh co, chỉ có đường chính mới làm lại năm nay là đường nhựa, còn lại đều ổ voi ổ gà, dù tay lái các tài xế có vững, mấy người như bí thư Tiểu Chúc cũng không tránh khỏi bị xóc vài cái.
Nhưng mọi người vẫn rất hào hứng, ngồi chung một xe thì rôm rả trò chuyện.
Thao Dang
“Cảm giác bao nhiêu năm rồi chưa được ăn món này!”
“Đúng vậy! Hồi nhỏ tôi mê món này lắm, ăn đến phồng rộp cả miệng mà không ngừng.”
“Hồi đó nhà tôi nghèo, chỉ đến Tết mới làm, có khách mới đem ra đãi.”
“Tôi toàn đeo vào ngón tay rồi ăn…”
“Hồi học tiểu học bọn tôi còn lấy mấy cái đó để đánh nhau, rớt xuống đất dính bụi thì thổi thổi rồi vẫn ăn như thường…”
“Mà mấy hạt gạo nổ bung ra thành từng viên, chỗ các cậu gọi là gì?”
“Bọn tôi gọi là ‘gạo rang’!”
“Chỗ tôi gọi là ‘kẹo gạo’, mùa đông sáng sớm ngâm một bát to, thêm thìa đường trắng, chỉ có điều nhanh bị mềm! Rõ ràng đầy cả bát, vừa ngâm nước một cái là xẹp xuống chỉ còn một lớp mỏng ở mặt trên, ăn không đủ no.”
“Nói linh tinh! ‘Gạo rang’ bên tôi là rang khô hạt gạo luôn, cắn một cái giòn rụm!”
Tiểu Đỗ ngồi lái phía trước, nghe mấy ông cụ phía sau trò chuyện sôi nổi, cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Không nói đâu xa, cái món mễ can này dường như là ký ức tuổi thơ của tất cả mọi người, anh ta cũng thích ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943475/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.