Điền Điềm kể tới chuyện này, tức không chỉ vì giá 60 tệ một cân, mà là vì dâu tây đó ăn dở tệ!
“Thơm thì thơm đấy, nhưng thịt quả thì bở, bên trong rỗng, ăn vào chẳng có tí ngọt nào.”
Vậy mà cũng dám bán 60 tệ một cân, đủ thấy giá trái cây dịp Tết kiêu căng cỡ nào rồi.
Thao Dang
Cô nhìn hộp dâu tây trên bàn, lúc này tự tin tràn trề: “Dâu tây bên mình tôi đã nếm thử rồi, 60 tệ một cân người ta còn tranh nhau mua ấy chứ!”
Tự tin là thế!
“Ừm,” Tống Đàm cũng gật đầu: “Bà Đường từng nói loại trái cây này nên đi theo con đường hàng cao cấp nhỏ lẻ, rất phù hợp. Giờ vẫn chưa chín diện rộng đúng không?”
“Chưa,” Điền Điềm lắc đầu: “Lúc định trồng thì dồn sức cho ra nhánh, để tiện sang năm cấy dặm mở rộng quy mô, bây giờ mới là đợt đầu tiên chín.”
Vừa nói chuyện, mọi người đã bắt đầu cầm dâu tây nếm thử.
Lão Chúc mặt dày, vừa thấy Ngô Lan nói mọi người cứ ăn thử thì liền là người đầu tiên đưa tay ra. Đợi đến khi hộp dâu truyền một vòng về phía nhóm thanh niên, đến lượt Tiểu Đỗ, anh ta lại ngại không dám lấy.
Lão Chúc nhìn mà sốt ruột quá trời: “Cậu ngại ngùng cái gì chứ? Tối qua cậu uống ít rượu lắm sao? Muốn ăn thì ăn đi, khách sáo làm gì. Về sau chịu khó làm việc nhiều hơn một chút là được chứ gì? Trước khi đi để lại số điện thoại, có việc thì gọi cậu phụ một tay không phải tốt à?”
Có lời lãnh đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943473/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.