Nước đường phèn màu vàng nhạt sôi lăn tăn, bong bóng li ti nổi lên trong chiếc nồi cạn miệng, căn phòng ngập tràn hơi ấm. Mọi người tụ tập lại vừa chậm rãi bóc vỏ quýt, vừa trò chuyện rôm rả, hương thơm ngào ngạt của quýt tràn ngập khắp phòng.
Lão Vương lại bóc thêm một quả, lần này tách từng múi ra, miệng không nhịn được càm ràm: “Một cân quýt nửa cân vỏ, vỏ gì mà dày thế không biết.”
“Dày mới tốt chứ sao ạ!” Bí thư Tiểu Chúc giải thích: “Quýt này là trồng ở làng bên, một đồng một cân, đừng kén chọn ạ.”
“Vả lại, vỏ dày mới để được lâu, ở địa phương cũng dễ tiêu thụ.”
Một đồng một cân? Thế thì lão Vương không cằn nhằn nữa. Quýt sinh ở vùng Nam thì ngọt, vùng Bắc thì chua, mà nơi này mùa đông lạnh, nếu vỏ không dày một chút, không chừng đã héo từ đời nào rồi.
Chỉ là thấy lão Lý bên cạnh cẩn thận lột từng lớp gân mỏng bọc múi quýt, ông ta cũng khựng lại, chẳng nói gì, âm thầm lén cầm lại múi quýt mình vừa tách ra…
Hừ, so tỉ mỉ à? Lão Vương này không thua ai đâu!
Còn bên kia, đám người Ngô Lan thì ngồi một bên, dùng xiên tre xâu các múi quýt lại. Kiều Kiều thì nhanh nhẹn thành thạo, nhận lấy rồi thả vào nồi nước đường, sau đó lập tức vớt ra cho vào thau nước lạnh bên cạnh.
Thao Dang
Rất nhanh, một xiên quýt đường phèn đã hoàn thành.
Xiên quýt đường đầu tiên đương nhiên phải dành cho chị gái thân yêu! Kiều Kiều mắt lấp lánh nhìn Tống Đàm: “Ngon không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943472/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.