Chiếc bán tải cũ từng chở heo, chở rau, Tống Đàm thật không ngờ có ngày lại dùng để chở người…
Hai bên đường núi tối đen như mực, đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời chỉ hắt lên con đường trắng xám mờ mờ, đêm đông yên tĩnh, dễ khiến người ta tưởng tượng lung tung…
Nhưng Tống Đàm thì chẳng sợ gì, còn Kiều Kiều lại không nghĩ nhiều, trái lại đội mũ ngồi chồm hổm trong thùng xe, lắc lư vui vẻ:
“Chị ơi, nhìn giống như mình đang đi bán heo con ấy!”
Nghĩ một chốc, cậu nhóc lại sửa lời: “Không đúng, đều là heo to cả rồi.”
Đám “heo to” này, cơn say rượu hừng hực từ sớm đã tan trong sân, giờ bị gió đêm thổi cho rụt cổ, co ro ngồi yên giữ thăng bằng, lúc này trông ngoan y như mấy bức tượng điêu khắc.
Tống Đàm phía trước nghe được đôi câu liền bật cười, nào phải chở heo, rõ ràng là đi bán người rồi!
Uống rượu đúng là hại người mà!
Ký túc xá trên núi dọn dẹp xong xuôi, nhưng so với dưới núi thì vắng lặng hơn nhiều, giờ chỉ có thím Liên Hoa và vợ chồng giáo sư Tống cùng vợ chồng đầu bếp Tưởng vào ở…
Ơ? Tống Đàm chợt nhận ra điều gì: “Giáo sư Tống, đầu bếp Tưởng đâu rồi?”
Kiều Kiều từ thùng xe nhảy xuống, tò mò nói: “Chị quên rồi à? Họ mới uống có nửa ly đã lăn ra ngủ, rượu còn lại đều để mấy anh trai kia uống hết rồi.”
Tống Đàm: …Cạn lời luôn, đúng là quên thật!
Ai mà ngờ vừa mới bắt đầu nhập tiệc, mới cụng ly một vòng đã lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943465/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.