Với mấy lần kinh nghiệm lẻ tẻ đi chợ mua rau, Dư Yến biết rõ, người ta bán củ cải đều c.h.ặ.t hết lá rồi. Còn mấy cái lá xanh mướt mà già khú đế, vừa dài vừa nặng thế này… cô ta mua về làm gì chứ? Nên lập tức c.h.é.m đinh c.h.ặ.t sắt:
“Chị chỉ lấy củ, không lấy lá!”
Kiều Kiều gật đầu, ngoan ngoãn:
“Vậy thôi ạ… Thật ra lá này về trụng qua nước sôi rồi hấp làm nhân bánh bao, ngon lắm đấy chị!”
Dư Yến: …Lá thì có xanh thật, nhưng mà nó già đến cứng cả cọng rồi!
Cô ta dù không phải người thường xuyên vào bếp, nhưng cũng chẳng thiếu hiểu biết cơ bản đâu nhé! Lá già như thế, ăn sao nổi, lại còn nặng ký, 20 tệ/kg, nghĩ thôi đã thấy lỗ rồi!
Anh quay phim đứng bên cạnh thì lưỡng lự:
“Hay là… để lại lá nhỉ?”
Anh tài xế Lý nhìn cả đám hí hửng mua sắm mà ngưỡng mộ không thôi. Rồi bỗng hỏi:
“Này, mua về kiểu này, cậu không sợ vợ cậu mắng cho một trận à? Vợ mà biết mua rau không biết c.h.ặ.t lá bớt, chắc lại bảo không biết tiết kiệm ấy!”
Quá đúng luôn!
Anh quay phim lập tức tỉnh táo lại, quả quyết như tuyên thệ:
“Không! Không lấy lá!”
Kiều Kiều lại vui vẻ cười tươi rói:
“Hay quá! Tối nay ông chú Bảy định làm bánh bao, em còn chưa nặn bánh đẹp được, có nhiều lá thế này, tha hồ luyện tập!”
Cậu nhóc vui vẻ quá khiến mọi người bắt đầu thấy hơi áy náy. Chẳng lẽ… mình thực sự bỏ lỡ món ngon gì rồi?
Nhưng vừa nghe Kiều Kiều nói là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943406/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.