Chuyện liên quan đến người trong làng, Ngô Lan xưa nay rất thích hóng hớt. Nhưng tiếc là… bà lại chọn sai thời điểm, ngay lúc đang ăn cơm!
Trước kia, bữa cơm chính là lúc “đàm phán quốc sự”, chuyện lớn chuyện nhỏ đều dễ bàn bạc xong trên mâm.
Nhưng bây giờ…
Nhìn xem, bà Đường vừa mới tao nhã gắp một miếng cá cho vào bát, lại nhanh như chớp gắp thêm một cục chao. Đợi khi mấy món ngon trên bàn bị dọn gần hết, bà mới chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu tỏ vẻ…
Chán nản!
Không phải bà không có khẩu vị, mà là mấy người đến phỏng vấn kia ăn uống chẳng có tí phong độ gì, miệng nhồm nhoàm, mắt sáng rỡ, chẳng giống người từng làm việc văn phòng tí nào! May mà mấy người đó sức ăn cũng không quá khủng, chẳng qua là tướng ăn không “thanh nhã” nên nhìn mới thấy ghê thôi.
Ngô Lan liếc sang, muốn hỏi nhưng đành ngậm miệng, vừa nhai cơm vừa để ý, c.uối cùng… câu hỏi cũng theo miếng cơm trôi thẳng xuống bụng, quên béng luôn.
Tống Đàm cười khúc khích, trêu chọc:
“Mẹ đừng sốt ruột, chờ lát nữa mấy người đó ra sân tiêu cơm rồi, mẹ hỏi cũng chưa muộn mà!”
Nhưng c.uối cùng, cũng chẳng hỏi được gì.
Vì vừa mở miệng, Dư Yến đã thở dài đầy tiếc nuối:
“Chuyện này không tiện kể tiếp đâu, kể nhiều lại không hay.”
Ngô Lan: …
Con gái à, ăn cơm xong rồi mới nói câu này là thế nào hả?! Làm mẹ mong chờ suốt từ bữa trưa đến giờ, c.uối cùng trắng tay luôn!
Biết không moi thêm được gì, Ngô Lan cũng đành bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943405/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.