Về phần làm sao mở được cục diện nhanh chóng ấy à… Tống Đàm mỉm cười, đột nhiên chỉ về triền đồi xanh mướt phía trước:
“Muốn ăn củ cải không?”
Thao Dang
Dư Yến lập tức bật thốt:
“ĂN!”
Nhưng Tống Đàm lắc đầu, đầy tiếc nuối nhìn cô ta:
“Không được đâu, mọi người lên núi là để tiêu cơm, không phải để tiếp tục nhét thêm vào bụng!”
Nói vậy, nhưng chính cô lại nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, đưa tay nhổ phắt một cây củ cải to.
Đó là loại củ cải xanh to oạch, phải đến hai ba cân một củ, Tống Đàm khéo léo vặn xoáy đứt phần lá, rồi cúi đầu nhẹ nhàng gọi:
“Bảo bối nào hôm nay ở gần đây thế?”
Lời còn chưa dứt, phía dưới triền đồi bỗng vang lên tiếng chó sủa khẽ, giống như đang trả lời.
Chỉ chớp mắt, một chú chó Malinois dáng vẻ oai phong, cơ bắp c.uồn c.uộn, lao vun v.út như một mũi tên từ sườn núi phóng thẳng lên, phong thái y hệt một con báo săn trên thảo nguyên! “Tứ Bảo à!”
Tống Đàm mỉm cười tươi rói, chờ nó lao tới gần thì đưa luôn nắm lá củ cải còn tươi non đến miệng nó:
“Của ngươi đấy, tự ăn đi nhé!”
Đám người đứng bên đều bị thu hút bởi dáng vẻ linh hoạt mà lại trầm ổn, ngoan ngoãn của Tứ Bảo.
Ngay cả anh tài xế Lý xưa giờ ít nói, giờ cũng phải trầm trồ:
“Con chó này nuôi tốt thật đấy!”
Tứ Bảo ngẩng đầu, đôi mắt thông minh đảo qua từng người một, như thể đang ghi nhớ từng khuôn mặt.
Anh quay phim cũng không nhịn được bật cười:
“Nhìn cái dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943402/chuong-973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.