Dư Yến vừa định mở miệng nhận lời, nhưng Tống Đàm đã giơ tay ngăn lại:
“Đừng thế, tôi dẫn mọi người lên núi là để tiêu cơm mà. Ăn nữa tôi sợ mọi người bội thực mất!”
Dư Yến: …
Cô ta trố mắt nhìn Tống Đàm, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi:
Cô còn biết cô dẫn bọn tôi lên núi để tiêu cơm đấy à?!
Cô hỏi tôi có ăn củ cải không, là muốn g.i.ế.t người đấy à?!
Đúng là… không có chút lương tâm nào mà!
May mà đầu bếp Tưởng hiểu chuyện, nhanh nhẹn đặt cái chảo xuống, cười xòa:
“Lần đầu đến đây đúng không? Tôi mới tới hồi đầu cũng thế, ăn no căng cứng người ra, đi không nổi luôn đấy!”
Anh ta vừa nói, vừa đổ nốt chai dầu mè thơm lừng vào mẻ củ cải ngâm ớt đỏ rực. Vị cay nồng vốn đã hấp dẫn, nay lại được trộn thêm dầu mè thơm ngào ngạt, mùi hương bốc lên mà ai nghe thấy cũng phải… rụt cổ nhịn thèm!
Cô trợ lý là người đầu tiên chịu không nổi, mặt đỏ như gấc, lí nhí:
“Em… em ra cửa đứng tí cho mát đã!”
Gió lạnh bên ngoài vừa lùa qua, cái mặt đỏ bừng vì ham ăn cũng dần hạ nhiệt. Cái bụng cũng thôi réo gọi được vài phút.
Ai dè vừa đứng được chút, liền thấy mấy người lục tục cũng ra theo, hiển nhiên là tự giác rút lui khỏi vùng “kích thích giác quan”!
Dư Yến cố chống chế, giữ vững chút tôn nghiêm c.uối cùng:
“Thì có gì ghê gớm đâu, cơm nắm ấy mà, nướng cháy cạnh thì chỉ tổ đau răng chứ có gì ngon đâu!”
Anh quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943403/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.