Nói thì nói vậy, chứ cái khoai lang khô kia tuy cứng, khó nhai, khó xé thật, nhưng… nó ngon lắm! Ngay cả Dư Yến, người lúc nào cũng giữ gìn hình tượng chỉn chu, giờ nước miếng chảy ròng ròng cũng không chịu buông tay, cứ phải nhai cho kỳ được. Đến cô mà còn không kìm nổi, mấy người khác tất nhiên cũng ăn no căng bụng rồi mà vẫn cố nhét thêm mấy miếng!
Đến c.uối cùng, chính Ngô Lan là người hoảng hốt trước:
“Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa! Coi chừng no quá lăn ra đấy bây giờ!”
Bà vội vàng thu dọn đĩa bánh, vừa gọi Tống Đàm:
“Đàm Đàm, mau dẫn mọi người lên núi đi dạo một vòng, tiêu cơm cái đã! Trưa nay ăn muộn một chút!”
Tống Đàm gật đầu lia lịa, thấy cũng cần thiết lắm rồi, vì nhìn cái bụng tròn vo lộ rõ dưới chiếc áo len bó sát của Dư Yến mà… chẳng khác gì bà bầu ba tháng!
“Đi thôi!”
Cô nhanh chóng mặc áo lông vũ vào (mặc dù không lạnh lắm, nhưng kiểu áo mà mẹ bắt mặc thì… đành nghe lời),miệng cười nói:
“Cứ ru rú trong nhà mãi cũng không hay, ra ngoài hít thở không khí trong lành, tiêu cơm cho thoải mái nào!”
Mọi người luyến tiếc đứng dậy, bước ra cửa mà trong lòng vẫn còn quyến luyến mấy món vừa ăn xong.
Dư Yến vừa tính cầm theo cái micro, Tống Đàm vội khuyên:
“Chị đừng cầm làm gì cho mệt. Tôi có xem kênh của bên mình rồi, cũng đâu phải kiểu bản tin chính thống nghiêm túc đâu.”
“Mọi người cứ thả lỏng, quay tí phong cảnh, ăn uống vui vẻ, kiểu vậy dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943401/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.