“Cái gì cơ? Món sát trư thái á?!”
Là ông nội ruột, cũng là người tài trợ tiền bạc nhiều nhất, dĩ nhiên lão Chúc có một chút đặc quyền.
Ví dụ như lúc này, tin tức về món “sát trư thái” thì chính ông là người đầu tiên biết được.
Có câu thơ thế nào nhỉ? ‘Gió xuân đắc ý ngựa phi nhanh, chi bằng hôm nay nấu chân giò’. Giữa mùa đông lạnh giá thế này, món sát trư thái nghi ngút khói của nông thôn, sao lại không hấp dẫn cho được? Lão Chúc tính toán thật nhanh, giữa tháng Một đúng không? Được, có thời gian! Nhất định phải có thời gian!
Ông hào hứng không chịu nổi, thậm chí còn ân cần dặn dò: “Con nhớ gửi tiền trước nha, đừng để người ta chịu thiệt, ông sẽ dẫn Tiểu Đỗ đi cùng.”
Dĩ nhiên, đến rồi thì ít nhiều cũng phải mang theo ít t.h.u.ố.c lá và rượu, người ta không làm ăn buôn bán thì mình mang đồ đến trao đổi thôi! Mấy loại thuốc, rượu, thực phẩm chức năng gì đó, đầy trong phòng, muốn đổi gì cũng có!
Ôi trời, nói vậy thì đi xe vẫn là tiện nhất nhỉ? Chứ mấy món đó mà mang lên tàu thì qua cửa kiểm tra an ninh cũng phiền phức lắm…
Lão Chúc tính toán đâu ra đấy, lúc này liền quay sang nói với cháu gái: “Hay là mình lái xe đi nhé, ngày mổ heo cụ thể là ngày nào? Có định chắc chưa? Không thì ông đến trước một tuần cũng được.”
Nghe nói trên núi có chỗ nghỉ phải không? Cùng lắm thì nhờ cháu gái sắp xếp một chút là xong… Dù đi với mỗi Tiểu Đỗ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943368/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.