Ôi trời ơi!
Lục Tĩnh nghĩ lại mà thấy: thật là may vì năm nay bắt đầu tham gia nhảy quảng trường! Hôm đó mặc áo khoác dài và váy, còn mang giày cao gót thấp, bước đi vừa dứt khoát vừa khí thế, lúc vung váy lên nhìn cũng xinh lắm luôn!
Lục Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi ạ, đừng để bản thân thiệt thòi.”
“Mẹ đâu có ngu!” Lục Tĩnh lườm anh một cái: “Loại chuyện đó hồi còn trẻ mẹ nếm đủ rồi. Cũng may giờ mấy người trẻ các con đầu óc thoáng, trên mạng giờ có câu gì ấy nhỉ? Chỉ cần chịu khổ, thì sau này sẽ có vô vàn khổ để chịu.”
“Mẹ chẳng mong cầu gì ở ông ta, tất nhiên cũng sẽ không khiến bản thân phải chịu uất ức.”
Nói xong lại ngẩng mặt cười rạng rỡ: “Mẹ bây giờ ở thủ đô cũng xem như có nhà có xe có hộ khẩu rồi, chỉ cần mẹ muốn, trai trẻ cũng có thể tìm được! Ai thèm cái đám ‘rau già’ nhà ông ta.”
Cái này thì… Lục Xuyên nghĩ một hồi, c.uối cùng chẳng nghĩ ra được từ nào để hình dung, đành cầm cốc gật đầu: “Mẹ vui là được.”
Xử lý xong chuyện phiền lòng, Lục Tĩnh lại hỏi: “Thế mình đi ăn món sát trư thái, có nên mang gì theo không? Năm nay ăn uống nhà người ta không biết bao nhiêu lần rồi.”
Nói gì thì nói, như cái tuýp kem dưỡng tay này… trời ơi sao mà dùng thích quá vậy nè!
Thao Dang
Lục Xuyên cười khổ: “Nhà mình có cái gì đáng mang đâu?”
Cũng đúng thật, nhà người ta thứ gì mà chẳng có? Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943369/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.