Từ ba câu nói của Tần Quân đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, thế mà Ngô Lan lại chậc chậc lắc đầu: “Không hiểu nổi mấy đứa trẻ thời nay, có tiền cũng không biết tiêu vào đâu. Ăn một bữa cơm thôi mà cũng đáng phải mua vé rồi lái xe đi xa thế à?”
Trương Yến Bình bật cười ha hả: “Chứ không thì sao nữa ạ? Giờ người trẻ bọn con hướng đến là sự tận hưởng. Không có tâm thế đó thì mấy cái quán địa phương kiểu nồi niêu đồng quê cách trung tâm thành phố cả tiếng, hai tiếng lái xe làm sao mà hot được?”
“Bọn bây không tiết kiệm à?” Tống Tam Thành hỏi ra câu hỏi mang tính linh hồn.
Tần Quân khựng lại một chút, rồi nói đầy chân thành: “Không dễ chút nào đâu ạ.”
Anh ta phát biểu rất nghiêm túc: “Mọi người nhìn Ngô Lôi, cứ tưởng anh ta đi làm mấy năm mà không để dành được đồng nào, là không ra gì. Nhưng thật ra, anh ta là đại diện cho số đông người trẻ bây giờ đó.”
“Những người học từ trường 985, 211 thì còn có thể chọn lựa công ty, dựa vào cố gắng, phấn đấu mà còn có chút chỗ đứng ở thành phố lớn.”
“Còn tốt nghiệp từ mấy trường bình thường, thì không có gì để chọn, thậm chí là tìm không ra việc. Có thì cũng không bao ăn ở. Sáng sớm chen chúc tàu điện ngầm, tối về nhà là nửa đêm. Đã mệt như vậy rồi mà còn bắt họ tự nấu cơm thì đúng là không thực tế.”
Thế là phải gọi đồ ăn ngoài.
Thanh niên mỗi tháng lương vài ngàn tệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943367/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.