Tống Đàm dặn dò vô cùng lưu loát, Kiều Kiều ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó lại giơ tay đếm đếm ngón tay, bỗng nhiên làm bộ người lớn thở dài:
"Tôi bận quá mà!"
"Phải nấu cám cho heo ăn, phải cho chó ăn, phải học bài, còn phải học nấu ăn, còn phải dạy các bạn nhỏ nữa..."
Tống Đàm, người chẳng có mấy việc để làm, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi đi dạo, lúc này quay đầu sang chỗ khác, nghĩ nghĩ rồi lại mỉm cười dịu dàng:
"Kiều Kiều, đợi thêm ít hôm nữa, dâu tây trong nhà kính chín rồi, chị lén dẫn em vào ăn trước mấy trái nha!"
"Em là người đầu tiên được ăn đó!"
Kiều Kiều lập tức mắt sáng rực lên, rồi ngay tức thì chìa ngón út ra: "Móc nghéo!"
Còn chuyện nhà kính không khóa cửa, chỉ có mấy chú chó thay phiên trông coi, ai trong nhà cũng có thể vào ấy mà...
Chuyện đó không quan trọng.
...
c.uối tháng Mười Một, tuy nhiệt độ đã thấp, nhưng buổi trưa trời vẫn nắng đẹp, trong nhà kính nhiệt độ có phần hơi cao, Tống Đàm bèn vén lớp màng phủ trên mái nhà kính lên, để ánh nắng chan hòa rọi vào.
Dù sao thì dâu tây yêu cầu ánh sáng rất cao, không chỉ dâu tây, mấy loại cây khác phơi nắng nhiều cũng tốt.
"Thật là phiền phức quá!"
Cô lầm bầm, nhưng khi nhìn xuống dưới thấy một mảng xanh mướt mượt đang phát triển tốt, lại không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Có lẽ vì nhà kính kín gió hơn nên khi vận dụng linh khí, hiệu quả ở đây tốt hơn nhiều so với trên núi. Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943325/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.