Kiều Kiều đã lên núi, còn Quách Đông thì theo mọi người chuẩn bị nấu sáp ong.
Vừa mới khiêng từ kho ra một chiếc thùng inox mới tinh, định đặt lên cái bếp thấp trong góc bếp, thì bị ông chú Bảy chặn lại:
“Đừng lãng phí! Nào nào nào, trước tiên phải rửa một lần đã.”
“Cái này cần gì rửa chứ?” Quách Đông nhìn vào đống sáp ong trong thùng, thấy sạch sẽ tinh tươm: “Nhà các anh bảo quản có kinh nghiệm rồi mà? Vừa cấp đông vừa đóng thùng, đâu có bẩn.”
Ai quan tâm có bẩn hay không, có phải để ăn đâu mà lo.
Ông chú Bảy chỉ vào chỗ mật ong trong suốt còn sót lại bên trong tổ ong:
“Thứ này tí nữa đem nấu cùng sẽ lãng phí đấy. Rửa trước một lần, nước rửa mật giữ lại cho heo ăn.”
Trương Yến Bình lập tức phấn khích:
“À há! Còn có nước mật nữa ạ? Người uống được không ạ?”
Ông chú Bảy cũng không cản:
“Uống thì được… chỉ là trong mấy cái tổ này còn xác nhộng ong, ong non, có khi còn sót vài con ong c.h.ế.t.”
“Nhưng cậu yên tâm đi, theo kinh nghiệm của tôi thì… uống không c.h.ế.t được đâu.”
Nếu không có mấy thứ đó, cần gì phải cho vào tủ đông làm gì? Là để ngăn nó sinh trứng sinh dòi ra đấy.
Trương Yến Bình: …
Thôi khỏi!
Nhà còn mật ong mà, anh ta chỉ quen tính tận dụng nên mới hỏi, chứ chẳng có ý uống thiệt.
Chỉ là…
“Chỉ vì chút nước mật mà rửa hết một lần, có lãng phí quá không?”
“Không đâu.” Người trả lời lần này là Tần Quân: “Bên trong toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943299/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.