Nhưng những sự thật tàn khốc này, Tống Đàm không nói thẳng với Kiều Kiều, mà chỉ đưa cậu một bộ phim tài liệu trên mạng để xem.
c.uối cùng cô xoa đầu cậu, mềm mại, ngoan ngoãn biết bao:
“Tất cả sinh vật sống rồi đều sẽ c.h.ế.t, cái c.h.ế.t là công bằng nhất.”
Kiều Kiều dán mắt vào đoạn phim chỉ vài phút mà đã nói trọn c.uộc đời của một con ong vò vẽ.
Nước mắt cậu rơi xuống:
“Nhưng… Đại Hùng đã rất vất vả rồi mà. Nó mỗi ngày đều cố gắng cố gắng đến thế, vậy mà còn không ăn đủ no…”
À, nói thế thì chị không thấy buồn nữa đâu nhé!
Tống Đàm chớp mắt:
“Em không được thiên vị chứ? Mệt nhất rõ ràng là mấy con ong thợ. Phải nuôi ong chúa, phải làm mật, còn phải nuôi cả Đại Hùng nữa, mà mạng lại ngắn ngủi.”
Nhưng Kiều Kiều mềm lòng thì mềm, lúc này lại tỉnh táo đến lạ thường:
“Người ai mà không thiên vị chứ. Em thích chị còn nhiều hơn thích anh Yến Bình đó. Cũng thích Đại Hùng nhiều hơn các ong thợ khác, chuyện đó là không tránh được.”
“Huống chi, Đại Hùng hiểu em đang nói gì, nó thông minh, còn nghe lời nữa, nó là người bạn tốt đầu tiên của em. Em thật sự không nỡ để nó c.h.ế.t đi hu hu hu…”
Cậu bắt đầu sụt sùi, giờ đang co ro trong phòng khách vắng người, lại càng thấy cô đơn và tội nghiệp.
Lúc này Tống Đàm mới nhớ ra, sau khi cô trở về quê, người bạn đầu tiên mà cô mang đến cho Kiều Kiều, chính là Đại Hùng.
Là Kiều Kiều tự nhặt được nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943298/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.