Phải nói là… thật sự phải nói nhé.
Tề Lâm bình thường ít nói, ai ngờ trong lòng lại có cả một bụng tính toán! Mỗi chuyện anh ta nói ra đều là việc nhỏ nhặt, nhưng lại cực kỳ quan trọng…
Ôi chao! Tống Đàm lại càng không nỡ để mất anh ta rồi.
Thao Dang
Lúc này xe đã rẽ ra quốc lộ, cô còn rón rén hỏi: “Ờm… mấy người thi xong rồi thì sẽ quay lại chứ?”
Nghĩ đến ba học trò của giáo sư Tống, nào là Yến Nhiên — thông minh lanh lợi, chẳng bao giờ chịu thiệt; Tề Lâm — ít nói nhưng luôn nhắm trúng vấn đề cốt lõi; còn có Tăng Hiểu Đông — tuy bề ngoài lơ đãng nhưng năng lực lại không tồi...
Toàn là nhân tài thế này mà mình chưa từng trọng dụng, đúng là lỗi của Tống Đàm cô rồi!
Nghĩ đến thu nhập hiện tại của bản thân, Tống Đàm cảm thấy mình cũng có thể “thẳng lưng mà nói chuyện”:
“Hay là sang năm mấy người về làm luôn đi, lương tháng 8000, có bảo hiểm đầy đủ, bao ăn bao ở, nói trước nha, là ăn ở trên núi đó!”
Tề Lâm hơi sững người, thật không ngờ: “Hào phóng vậy sao?”
Chế độ đãi ngộ này, không nói tốt hay không, chỉ riêng mức lương cứng 8000 thôi mà Tống Đàm cũng sẵn sàng chi, là anh ta đã thấy khó tin rồi.
Tống Đàm thầm nghĩ: trước đây là vì tôi nghèo thôi mà!
Nhưng trả họ 8000 thì thật sự xứng đáng, không chỉ vì họ cái gì cũng biết làm, còn biết quy hoạch ruộng đất. Chưa kể đến mạng lưới quan hệ phía sau họ...
Nhìn giáo sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943256/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.