Trong lòng vẫn canh cánh mấy người đàn ông kia, Tống Đàm lái xe cũng không nhanh được nữa.
Xe đi được một đoạn khá xa cô mới than vãn: “Haiz! Bây giờ gặt lúa đâu có thiếu người đâu.”
Người đi cùng, Tề Lâm, thì im lặng không nói gì.
Không sai, lần này người đi cùng chính là anh ta, do giáo sư Tống đề nghị.
Nguyên văn là: “Tiểu Tề à, lần này em đi theo đi. Nghe người ta nói cách nuôi dê như thế nào, nếu học được tốt thì... Thầy nhớ không nhầm thì quê em là vùng đất vàng đúng không?”
Ông thật lòng nghĩ cho học trò: “Bên đó đất nghèo, trồng trọt thì vất vả. Ông nội em cũng lớn tuổi rồi, nếu em học được, về sau chỉ cho ông nuôi vài con dê, có việc làm tiêu khiển cũng tốt.”
Làm ruộng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chi bằng Tề Lâm hiếu thuận một chút, mỗi tháng gửi cho ông nội một ngàn, còn hơn để ông ấy lao lực sinh bệnh.
Hơn nữa, vì vùng đất nghèo đó, một mình người già nuôi bò lại không an toàn... Bò thì đắt, một con cũng gần mười ngàn, mà ở nơi nghèo khổ như vậy, ai biết được có người nhắm vào con bò không? Đến lúc đó ông nội anh ta lại liều mình vì con bò thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, giáo sư Tống vẫn thấy nuôi dê là đáng tin nhất.
Dù gì thì, một con dê con lúc giá thấp chỉ khoảng hai trăm tệ là mua được rồi.
Tề Lâm vốn ít nói, nhưng nhìn vành mắt đỏ ửng là biết anh ta đã ghi nhớ lời dặn vào lòng.
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943255/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.