Bí thư Tiểu Chúc nghĩ ngợi một chút: “Ý của cô là, muốn dùng việc ghép cành để mọi người thấy được lợi ích trước đúng không?”
Tống Đàm gật đầu, thật ra cô cũng không quá nhiệt tình với việc này.
Vốn dĩ mà nói, cô muốn cái gì thì sẽ tự đi tranh lấy, chứ không mong người khác đút tận miệng. Thế nên cô cũng mong những người bên cạnh mình có tính cách như vậy.
Dân trong thôn năm nay đã trồng lại cây cải củ từ ruộng nhà cô, đến mùa đông chắc chắn sẽ thu được một khoản không nhỏ. Đến lúc đó nếu còn không quyết được thì cô cũng chẳng cần phải bận tâm nữa.
Nhưng ngược lại, dân làng không dám nghĩ, không dám thử, cũng không hoàn toàn là lỗi của họ, mà là vì hoàn cảnh và điều kiện của họ đã trói buộc họ lại.
Tống Đàm cũng vì vậy mà muốn giúp họ đột phá.
Cho nên, tuy hiện giờ không hào hứng cho lắm, cô vẫn tận tâm tận lực nói với bí thư Tiểu Chúc:
“Trong làng mình trồng cây ăn quả cũng không ít, nhà nào chẳng có một hai cây đào, cây mận, cây anh đào gì đó... Chỗ tôi mấy loại quả khác còn chưa kịp trồng, nhưng đào với anh đào thì đã có thể ghép được rồi.”
“Nhưng cái này không tiện chủ động mang ra cho không, dễ khiến người ta hiểu lầm là mình lấy vài cành cây để dụ người ta làm không công vậy.”
“Cho nên… sau này nhờ cô nhé!”
“Lúc rảnh rỗi thì nói bóng gió một hai câu, xem có ai chủ động hỏi không?”
Cây ăn quả nhà mình mà, cắt vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943254/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.