Tống Đàm bắt đầu tự phản tỉnh vì sự chuẩn bị chưa đầy đủ của mình.
Nếu dê mà nghịch ngợm như thế này, về sau cô còn phải mở rộng thêm phần đất thầu ở hai bên mới được.
Nhưng mà trước mắt thì...
Gọi là “nuôi chó nghìn ngày, dùng trong một lúc”, hai con ch.ó chăn dê nhà cô chắc có thể trông được tụi nó ha? Thao Dang
Cô tạm bỏ qua chi tiết này, đổi đề tài hỏi: “Chúng ăn uống có kén không?”
Ông chủ Dương nuôi dê kiểu thô nhưng không tắc trách, lúc này hào sảng trả lời: “Cơ bản là gì cũng ăn được. Mùa đông hoặc mấy thời kỳ đặc biệt, biết thời kỳ đặc biệt là gì không? Là lúc mang thai, cho sữa, mấy giai đoạn đó thì phải cho ăn thức ăn tinh!”
“Buổi tối tụi nó tự quay về chuồng, ban ngày có sương thì đừng thả tụi nó ra. Ăn cỏ có sương dễ bị bệnh.”
Ồ… nghe vậy thì cũng không quá khó nhỉ.
“Vốn dĩ là không khó mà!” Ông chủ Dương dẫn cô ra chuồng dê: “Nuôi cái này đừng có lo học lý thuyết tùm lum, chẳng giúp được gì! Cứ nuôi đi, vừa nuôi vừa tìm hiểu, rồi sẽ được thôi.”
Thật đúng là một người làm thực tế, Tống Đàm rất đồng tình với cách nghĩ này — dù cách của cô có hơi khác chút…
Cứ... đầu cứng, lao lên là xong!
Đến gần chuồng rồi, đã nghe thấy tiếng mấy con dê con be be gọi nhau, bộ lông nào thì trắng muốt, nào thì vàng mịn mượt, có con thì lốm đốm nâu, có con thì đen nhánh hình thù kỳ quái...
“Dễ thương ghê!”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943257/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.