Tống Đàm xem mà trố mắt kinh ngạc.
Không ngờ Yến Nhiên lại là kiểu người như vậy!
Nghĩ lại lúc ở trong thôn, cô ấy lúc nào cũng chăm chỉ, tháo vát, thông minh, chưa bao giờ tranh cãi với ai.
Vậy mà vừa rồi, cô ấy lại sắc sảo, lanh lợi, còn không hề bị đạo đức trói buộc, cãi nhau thì đỉnh cao!
Tống Đàm thích cô ấy c.h.ế.t đi được!
Sau khi mất đôi giày bảy màu phát sáng, đứa bé kia khóc còn dữ dội hơn, khiến cả toa tàu ai nấy đều bực bội, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn.
Người đàn ông kia thì vã hết mồ hôi, mặt đỏ bừng! Ban đầu chỉ định chiếm chút lợi miệng, ai ngờ giờ lại bị một cú bẽ mặt, trên người còn đau âm ỉ vì bị đ.ấ.m đá…
Quan trọng nhất là, anh ta thật sự chưa tiến hóa đến mức có thể chịu đựng ánh mắt căm phẫn của cả toa tàu mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra!
Nhất là đứa trẻ trong lòng anh ta, khóc càng to, sức bật càng lớn, vừa đạp vừa đá, anh ta không chống đỡ nổi!
Yến Nhiên thấy vậy, lại không nhân cơ hội mà ép thêm, chỉ thở dài một hơi, rồi lấy ra một hạt dẻ đưa qua:
“Muốn ăn không?”
Thực ra đứa bé khóc không chỉ vì đôi giày, mà còn do trước đó đã thèm thuồng lắm rồi. Giờ nhìn thấy hạt dẻ, nó vừa nức nở vừa dần dần nín khóc.
Cùng lúc đó, bàn tay mũm mĩm vươn ra: “Muốn…”
Yến Nhiên lại tránh tay nó: “Vừa rồi cháu lấy giày đá vào ghế của cô, có xin lỗi không?”
Đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943213/chuong-784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.