Tống Đàm lại nhìn xuống, quả nhiên cô lấy ra hai miếng dưa hấu, một lớn một nhỏ để hai chú c.h.ó lựa chọn.
Lần này, hai chú c.h.ó chẳng hề do dự, chỉ chọn miếng nào gần mình nhất.
Chỉ là, khi ăn được miếng nhỏ, Tứ Bảo lại khe khẽ rên lên, lấy đầu ủn ủn vào lòng bàn tay Tống Đàm, ánh mắt trông đáng thương vô cùng.
"Ư ư..."
"Cho nó ăn, cho nó ăn đi!"
Người chăm sóc c.h.ó đứng bên cạnh, miệng cũng khô khát vì mùi dưa hấu thoảng qua, nhưng vẫn nói ngay mà chẳng hề đắn đo.
Tống Đàm lại lắc đầu, nghiêm túc: "Nuôi c.h.ó không thể nuông chiều được, phải dạy dỗ nó nữa chứ. Tứ Bảo, có phải em đang mong chị cho thêm miếng nữa đúng không? Nào, bù thêm cho em này."
Cô lục lọi trong chậu, cuối cùng chọn ra một miếng nhỏ hơn hẳn, toàn là phần thừa ở góc.
Người chăm sóc: ...Chó thì ngoan thật đấy, mà cô cũng 'chó' không kém!
Thế nhưng Tứ Bảo chẳng hề tỏ ra khó chịu, lúc này vui vẻ há miệng cẩn thận ngậm lấy miếng dưa hấu nhỏ xíu ấy, rồi nằm xuống, hai chân trước ôm khư khư, đưa đầu lưỡi ra l.i.ế.m từng chút một...
Thật là thê thảm! Đại Vương đứng bên cạnh còn chẳng buồn liếc mắt nhìn!
"Thật chẳng đáng đến mức ấy!" Người chăm sóc vừa thở dài vừa không nhịn được nữa, cũng bốc lên một miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Miếng dưa vừa chạm vào đầu lưỡi…
!!!
Trời đất ơi! Sao miếng dưa này lại ngọt thế chứ! Khó trách đám c.h.ó lại ôm mà l.i.ế.m mãi, nếu không phải xung quanh đông người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943083/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.