Đa Đa nằm rũ trên mặt đất, vết thương lở loét trên người lộ rõ mồn một. Vết d.a.o trên bụng được băng bó kỹ lưỡng, nhưng m.á.u thấm qua lớp vải vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ.
Khoang ngăn này thông với phòng có điều hòa, vách ngăn chỉ cao hơn một mét nên nhiệt độ trong phòng không quá cao. Thế nhưng Đa Đa vẫn nằm trên nền đất lạnh buốt, hơi thở dồn dập một cách rõ ràng.
Tống Đàm im lặng.
"Hồ sơ xin nhận nuôi của các anh..."
Cô định nói mình chẳng có chút ấn tượng nào cả, nhưng lời chưa kịp thốt ra, cô lại nghĩ đến mấy chú c.h.ó trước đó, thực ra cô cũng chẳng chú tâm xem xét gì nhiều.
Cô chỉ đại khái nhìn qua mấy con c.h.ó già trông còn khỏe mạnh một chút rồi quyết định đến đây.
Nhưng giờ, nhìn thấy bộ dạng của Đa Đa, cô cũng không đành lòng quay đầu bỏ đi.
Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định thử một lần: "Vậy tại sao Đa Đa không chịu điều trị vậy?"
Những chú c.h.ó nghiệp vụ giải ngũ thì lẽ ra tính phục tùng sẽ không có vấn đề gì mới đúng. Giống như Công Chúa vậy, người phụ trách nói rằng dù tắm rửa hay thay băng có đau đớn thế nào, nó cũng chỉ cắn răng chịu đựng, không hề phản kháng.
"Tính phục tùng của nó không có vấn đề." Người chăm sóc nhìn theo lồng n.g.ự.c phập phồng của Đa Đa, chậm rãi nói: "Nhưng nó có tình cảm."
"Hả?"
Tống Đàm quay đầu lại: "Chủ của nó..."
Người kia gật đầu: "Đã hi sinh rồi."
"Cô có thấy thứ mà Đa Đa đang giữ dưới chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943081/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.