Trung tâm chăm sóc c.h.ó cứu hộ về hưu nằm ở vùng ngoại ô Ninh Thành. Tống Đàm làm việc ở đây hai năm rồi mà vẫn chưa từng đến nơi hẻo lánh thế này.
Thậm chí trung tâm này trông cũng khá đơn sơ, bên ngoài là cánh cửa sắt tôn, vừa đẩy cửa ra thì có người ló đầu ra:
"Đến cũng nhanh phết nhỉ."
Rõ ràng là người phụ trách đã báo trước với họ trên đường đi. Dù vậy, sắc mặt người này khá lạnh nhạt, trông chẳng có vẻ gì là chào đón cho lắm.
Chuyện này cũng bình thường thôi.
Dù là ai thì cũng khó mà vui vẻ nổi khi phải đưa con cưng yêu quý của mình cho người khác. Nhất là khi đối phương còn mạnh miệng tuyên bố muốn nhận nuôi hết mấy chú c.h.ó bị thương tật.
Trong mắt người chăm sóc ở đây, đối phương hoặc là chẳng có tí lòng yêu thương nào mà nhận nuôi c.h.ó chỉ vì mục đích khác.
Hoặc là chỉ đang "yêu rồng trong truyền thuyết" mà thôi.
Có người lúc mới nuôi thì nói yêu thương lắm, nào là "con cưng", nào là "bé yêu", nhưng vừa thấy chúng ốm đau là bỏ bê, thậm chí quẳng đi... Nếu gặp phải kiểu người này, e là khi trông thấy những chú c.h.ó cứu hộ đang mang thương tích, họ sẽ lập tức rút lui cho mà xem.
Thao Dang
Người chăm sóc chẳng nói ra điều này, nhưng chắc do ngày nào cũng ở cùng đám c.h.ó nên họ cũng không buồn che giấu cảm xúc, tất cả đều hiện rõ trên mặt.
Tống Đàm thật sự hiểu được tâm trạng này.
Cô thầm nghĩ: Lẽ ra mình nên hỏi thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943079/chuong-650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.