Câu này nói ra khiến người phụ trách không biết phải đáp lại thế nào.
Cái khẩu khí này cũng lớn quá rồi nhỉ? Còn dám nhận hết c.h.ó bị thương ốm nữa? Cô gái này có biết chăm sóc một con c.h.ó ốm đau vất vả đến mức nào không? Không nói đâu xa, ngay trong đội của họ có con c.h.ó sói lai tên "Công chúa", lần trước làm nhiệm vụ bị thương ở mắt, giờ một bên mắt đã mù rồi.
Mà khó nhất là, vì nó không nhạy với kháng sinh, vết thương đến giờ vẫn không ngừng lở loét, ngày nào cũng phải rửa bằng thuốc hơn mười lần, lại còn phải nghe nó rên rỉ từng hồi...
Mỗi lần rửa vết thương và bôi thuốc, nhìn con bé vừa sợ hãi vừa ép bản thân không dám cử động, dù đau đến run cả người cũng chỉ rên rỉ chứ không chống cự.
Hỏi thử người chăm sóc có đau lòng không?
Đau đến mức nước mắt sắp rơi xuống, chỉ hận không thể bế nó vào lòng, đi đâu cũng dỗ dành theo.
Nếu không phải thật sự kiệt sức, họ nhất quyết chẳng nỡ để Công chúa được nhận nuôi đâu. Đừng nói gì khác, chỉ tính mỗi ngày rửa vết thương hơn mười lần thôi, người nhận nuôi có yêu thương đến mấy cũng chẳng thể ngày nào cũng xoay quanh một con c.h.ó mãi được!
Nhưng nếu lơ là một chút thôi, vết thương của Công chúa sẽ tiếp tục lở loét, nhiễm trùng...
Mà đây... mới chỉ là một con trong số đó.
Vậy nên, lời khoác lác của Tống Đàm, người phụ trách chẳng tin nổi dù chỉ một chữ.
Nhưng mặt khác, anh ta cũng hơi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943078/chuong-649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.