Chỉ nghe thấy thằng nhóc béo gào khóc ầm ĩ:
"Đau quá! Đau quá! Chị muốn đánh c.h.ế.t tôi sao? Tôi muốn cha... Tôi muốn mẹ... hu hu hu..."
Mọi người: ...
"Khoan đã," Ngô Lan chăm chú nhìn thằng béo đang lăn lộn dưới đất mà nói nghiêm túc:
"Sao tôi thấy mấy diễn viên đóng phim dạo này còn chẳng hét được dữ dội như nó nữa chứ."
Nhìn mà cứ như thật ấy nhỉ.
Nếu mà để Lý Hạo Hiên nói thì, chẳng phải là thật sao? Rõ ràng mấy cái vung tay đầu tiên đâu có đau gì mấy đâu! Nhẹ hều hà, y như cái kiểu trong nhà gió thì lớn mà mưa thì lác đác vài hạt ấy, nên cậu ta mới chẳng buồn sợ.
Nhưng mà ngay cái cú vừa nãy... cái cú vừa nãy nó như chạy dọc từ m.ô.n.g lên tới đỉnh đầu luôn!
Cậu ta còn nhỏ, chẳng biết miêu tả thế nào cho rõ, chỉ biết là đau! Đau lắm á!
Giống như bị người ta đánh đến rách da tróc t.hịt vậy, giờ phút này vừa lăn vừa gào khóc thảm thiết, đúng là đau thật chứ không phải giả bộ đâu.
Thế mà người trong sân ai nấy đều lạnh lùng như quỷ dữ, trong lúc lăn lộn cậu ta len lén liếc mắt nhìn, phát hiện mọi người còn cười vui vẻ nữa...
Hu hu hu, đáng sợ quá, đáng sợ quá!
Thằng nhóc béo không có học hành gì, chẳng nghĩ ra được lời nào để diễn đạt, chỉ biết vừa bị đả kích cả tinh thần lẫn thể xác, khóc càng lúc càng lớn.
Ngay khoảnh khắc sau, cổ tay của Tống Đàm khẽ run lên, cái cành cây mè lại quất xuống ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943067/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.