Tống Đàm vừa hỏi, mọi người liền nhận ra có gì đó không ổn.
Nếu ông lão Lý thật sự thương cháu, lúc thằng nhóc mập kia khóc om sòm hồi nãy, ông đã phải chạy ra rồi. Sao bây giờ chẳng thấy ông động đậy gì hết vậy? Nghĩ lại những âm thanh lúc nãy...
"Trời ơi!" Ngô Lan không biết nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy về phía trước, mọi người cũng nhanh chóng chạy theo. Chẳng mấy chốc, họ đã vòng ra đến rừng trúc trước cửa nhà.
Nhìn kỹ lại thì thấy ông lão Lý đang nằm úp mặt trên một đám lá trúc cạnh con mương bên rừng trúc, hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.
Con Đại Hoàng thì đứng trên bờ ruộng bên dưới. Nhìn dấu vết trên bờ dốc, có lẽ là do vội vàng mà trượt chân ngã xuống. May mà không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị Tam Bảo và Tứ Bảo giữ lại không cho chạy qua ruộng rau, nên tạm thời nó đứng im ở đó.
"Chuyện gì thế này?"
Tống Tam Thành cũng quýnh lên, vội vàng chạy tới bên ông lão Lý. Ông không dám tùy tiện lật người ông lại mà chỉ đặt ngón tay trước mũi ông cụ.
Có lẽ vì quá căng thẳng nên phải một lúc lâu sau, ông mới lên tiếng trong ánh mắt đầy lo lắng của mọi người:
"Còn thở."
Bí thư Tiểu Chúc đã gọi điện thoại cấp cứu, nhưng từ làng họ ra tới bệnh viện thị trấn cũng mất ít nhất hai mươi phút, mà bệnh viện thị trấn lại không có điều kiện cấp cứu!
Gọi điện thoại rồi, xe cứu thương phải chạy từ trên thành phố xuống!
Bí thư Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943068/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.