Vì ầm ĩ một trận như thế, mọi người trong sân đều đổ ra xem.
Ông chú Bảy cau mày: "Ông nội thằng nhỏ đâu rồi?"
"Không biết nữa." Ngô Lan hạ giọng nói: "Mới nãy còn nghe tiếng ông ấy nói chuyện, chắc là không quản nổi thằng nhỏ nên đành lánh mặt thôi."
Mà nghĩ lại cũng đúng, trẻ con mà dạy dỗ thành ra như vậy thì cũng liên quan tới cách giáo dục trong nhà. Giống như hồi đó Tống Hữu Đức cưng chiều anh con lớn đến mức thiên vị rõ ràng... Ấy c.h.ế.t, lạc đề rồi.
Nói tóm lại, Ngô Lan đoán rằng có khi ông lão Lý dù có quản không nổi nhưng dẫu gì cũng là cháu ruột, biết đâu ông ta định dùng chiếc xe ba bánh của Kiều Kiều để dỗ cháu thì sao. Vậy nên giờ không ló mặt ra cũng dễ hiểu.
Không chỉ có bà nghĩ vậy, mà cả đám người đứng xem lúc này cũng không hỏi gì thêm, chắc đều đoán thế cả.
Còn bên kia, đối mặt với thằng nhóc béo tròn đáng ghét tên Lý Hạo Hiên, Kiều Kiều cũng chẳng nhân nhượng chút nào:
"Đại Hoàng là của nhà cậu, cậu không thương là cậu hư! Đại Đoá là của tôi, tôi không cho là không cho!"
Nói xong, Kiều Kiều túm áo Lý Hạo Hiên, lôi phắt thằng nhỏ xuống đất:
"Cút qua một bên! Không cho đụng vào Đại Đoá của tôi!"
Kiều Kiều cao hơn, lại có sức, nên lôi thằng nhóc con xuống dễ như trở bàn tay. Trong khi đó, phòng livestream thì rôm rả hẳn lên, trẻ hư bị dần, vui quá còn gì!
[Đánh đi đánh đi!]
[Mấy đứa nhỏ như này đáng bị đánh!]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943066/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.