Làng Thượng Đường.
Buổi trưa mùa hè, mặt trời chói chang đến mức cả ve sầu cũng lười kêu. Đầu thôn vang lên tiếng động cơ xe máy ầm ầm, cô con gái nhà họ Điền đội mũ, mặt che khăn, như một cơn gió lao về nhà.
Mẹ Điền Điềm nghe thấy động tĩnh liền bật dậy, nhanh chóng bước xuống chiếu trúc, vừa phe phẩy quạt vừa lao ra cửa, trên mặt đầy hy vọng:
“Thế nào rồi?”
Điền Điềm tháo mũ xuống, hai má đỏ bừng vì nóng, lập tức lao đến vòi nước rửa mặt, miệng lầm bầm:
“Không có gì cả.”
Bà mẹ vừa nghe đã hiểu ngay. Sắc mặt lập tức ảm đạm: “Mẹ đã dặn người ta đừng nói về tình trạng sức khỏe của bố con rồi mà, sao vẫn không được chứ?”
Thao Dang
Điền Điềm chẳng để ý, lau nước trên mặt: “Có gì phải giấu đâu? Lúc gặp mặt không biết, nói chuyện vài câu chẳng lẽ còn giấu được sao? Đừng để người ta trách bà mai là được.”
Cô hiểu mẹ mình đang nghĩ gì. Chẳng phải là lo sức khỏe của bố sẽ ảnh hưởng đến chuyện tìm đối tượng của cô sao? Nói không ảnh hưởng là dối lòng, nhưng vấn đề là Điền Điềm vốn không quá vội.
Là con gái chưa chồng, cô có thể quang minh chính đại ở nhà chăm sóc gia đình, nhưng nếu kết hôn rồi mà ngày nào cũng quẩn quanh bên nhà mẹ đẻ, cho dù đối phương có thông cảm thế nào cũng sẽ có ý kiến. Chi bằng tạm thời không cưới.
Cô đồng ý đi xem mắt, thực ra cũng có chút toan tính riêng.
Năm ngoái, bố cô đi sửa cây ăn quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943050/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.