Tôn Tự Cường vừa ôm trái dưa hấu, vừa xơi rào rạo, miệng nhai nhồm nhoàm mà vẫn không quên kể cho Tống Đàm chuyện có người muốn xin số điện thoại.
Tống Đàm lập tức phấn chấn hẳn lên: "Cậu nói là với Chu Thiên Vũ? Thế nào? Nhìn có xinh không?"
Mọi người cũng đồng loạt hóng chuyện, nhanh chóng bu lại.
Tôn Tự Cường chậm rãi nhai miếng dưa hấu trong miệng, vừa hồi tưởng vừa đáp: "Cũng được, nhưng nhớ không rõ lắm… chắc chắn không đẹp bằng chị."
"Nhưng mà tính cách rất cởi mở, hay cười. Cao vừa phải, không béo, mặc áo sơ mi hoa, da hơi ngăm, mặt tròn tròn, lúc cười còn có lúm đồng tiền, sâu lắm, răng thì đều tăm tắp."
Không giống anh ta, răng mọc lộn xộn, nhìn chẳng đẹp chút nào.
Cả đám: … Nhớ không rõ lắm? Tống Đàm đổi câu hỏi: "Thế cậu thấy hai người họ có cửa không?"
Lần này, Tôn Tự Cường đáp ngay không cần nghĩ:
"Chắc chắn có cửa ấy chứ! Nếu không thì giữa trời nắng như đổ lửa thế này, ai rảnh chạy lên núi vào giữa trưa hả?!"
Vừa nói, anh ta vừa kéo áo ba lỗ của mình ra: "Nhìn tôi xem, nắng cháy cả da luôn rồi, trời nắng gắt quá đi mất."
Cũng có lý ha, cả bọn cùng gật gù đồng tình.
Đang nghe tám chuyện dở dang, ai nấy đều thấy ngứa ngáy trong lòng. Nhưng ít ra, Tống Đàm đã xin được số điện thoại của người kia, quyết định chiều nay gọi hỏi thử xem là chuyện gì.
Chỉ có điều… chuyện tám nửa chừng này vẫn chưa đến hồi kết!
Chiều hôm đó, khi gói nguyên liệu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943051/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.