Thời gian này mọi người đang khai hoang trên núi phía sau, đúng lúc mảnh đất mở rộng lại chỉ cách vườn trà và vườn hạt dẻ một con đường nhỏ. Anh chàng lái máy xúc tiện thể đi qua luôn lối râm mát này.
Dù là ngọn núi hoang vu đến đâu thì cũng có ít nhiều thứ ăn được. Mấy ngày nay, anh ta thường kiếm được chút đồ ngon.
Lúc đầu, anh ta đào gốc cây, một buổi sáng mà đào ra hơn chục con sâu béo trắng nõn, mấy thứ này nướng lên thì thơm phức, còn giàu dinh dưỡng nữa!
Nhưng dạo này ăn đồ nhà Tống Đàm riết thành kén miệng, nghĩ một hồi, anh ta tiện tay mang cho Đại Bảo, Nhị Bảo.
Dù gì cũng không phải lần đầu tiên làm việc cho nhà Tống Đàm, trước đây Kiều Kiều từng mang đồ đến chỉ cho chúng, Đại Bảo, Nhị Bảo ăn quen nên cũng không ngại mấy thứ anh ta mang đến.
Lần đầu tiên thấy đám sâu béo này, Đại Bảo, Nhị Bảo không hứng thú lắm, chỉ ngửi ngửi rồi nằm ườn ra.
Ngược lại, Tôn Tự Cường thấy bỏ đi thì tiếc, thế là gom củi nhóm lửa, dùng nhánh cây xiên sâu nướng lên. Vừa nướng vừa than vãn:
"Đám tụi bây đúng là không biết hưởng thụ gì hết! Hồi nhỏ ở nhà tao, tới lượt tao ăn là may lắm rồi!"
Nói cũng lạ, vừa nướng lên, mùi thơm bốc ra nức mũi, hai con c.h.ó cũng động lòng, bèn ăn luôn.
Từ đó về sau, chúng nó dần quen thuộc với anh ta hơn.
Chẳng hạn mấy hôm trước, Tôn Tự Cường từ trong núi mang về một nắm quả táo tàu.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943049/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.