Hai bên cứ khách sáo nhường nhịn nhau, bầu không khí lại càng trở nên hài hòa, khiến thím Trần cũng không nhịn được mà mỉm cười hài lòng.
Đến khi Điền Điềm lại ăn thêm miếng dưa hấu, cắn một miếng, vị mát lạnh, ngọt lịm tràn đầy khoang miệng, ngon đến mức cả đám người chẳng ai buồn nói chuyện, chỉ cắm đầu ăn hết sạch một quả dưa hấu to đùng, không còn thừa dù chỉ một miếng!
Ném xuống vỏ dưa cuối cùng, thím Trần mới thở dài:
“Chẳng trách nhà lão Tống giữ khư khư dưa hấu như báu vật, chẳng cho ai ăn thử… Thật sự là đáng giá 20 tệ một cân. Chỉ là hơi đắt, đổi lại là tôi cũng tiếc chẳng nỡ ăn.”
Lời này vừa thốt ra, cả đám người đồng loạt gật đầu.
Nhưng mà dưa hấu cũng ăn rồi, trà cũng uống rồi, một đám người cứ ngồi lì trong nhà thì hơi kỳ quá nhỉ? Thế thì hai đứa trẻ còn làm sao mà nói chuyện với nhau được?
Vậy nên, Lý Lan Hoa chủ động đề nghị:
“Điền Điềm, nhà thím chẳng có gì vui cả, nếu con thấy chán thì có thể đi lên núi chơi với Thiên Vũ, chính là cái núi của nhà trồng dưa hấu đó, họ biết con tới, còn đặc biệt dặn dò đó.”
“Khu vườn trồng hạt dẻ của họ có rất nhiều kim anh tử đang nở đẹp lắm, đi dọc theo mấy chỗ râm mát thì cũng không quá nóng, hai đứa có thể qua đó xem thử.”
“Nếu không muốn đi thì cứ ngồi trong nhà hóng gió quạt, thím với thím Trần vào bếp nấu cơm trước.”
Nói xong, hai người liếc nhau cười đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943048/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.