Đối mặt với lời lẩm bẩm của Ngô Lan, Tống Đàm cũng bó tay hết cách.
Xã hội hiện đại là thế, làm cái gì cũng phải có căn cứ khoa học, mà cái bộ công pháp tu luyện của cô thì tuyệt đối không thể nói ra miệng được.
Lúc này, cô chỉ có thể lấy lý do đầy chính nghĩa mà đáp lại:
"Cái này không thể trách con được, nhà mình có công thức đặc biệt, ban ngày ánh nắng mặt trời sẽ ảnh hưởng."
Giáo sư Tống ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.
Ông không phải là người dễ dàng không tin, đúng là có một số loại nguyên liệu nhạy cảm với ánh sáng thật, nhưng vấn đề là, ông đã nghiên cứu nông nghiệp bao nhiêu năm, dù không thể nói là chuyên sâu đến tận cùng một lĩnh vực, nhưng ít ra cũng đã hiểu biết rất nhiều.
Sao chưa từng nghe viện nghiên cứu nào có công thức làm trái cây phát triển đến mức này cơ chứ!
"Tôi cảm thấy có thể là vấn đề ở đất đai."
Ông một hơi uống cạn chén canh tuyết nhĩ, vị ngọt thanh trơn mượt trượt từ cổ họng xuống dạ dày, càng nghĩ càng thấy không giống thứ được trồng theo công thức mà ra.
Càng nghĩ càng thấy không ngồi yên nổi, ông lập tức quay sang nhìn Tống Đàm:
"Bây giờ có tiện không? Dẫn chúng tôi lên núi xem một chút?"
"Thầy ơi, đừng gấp, đừng gấp!"
Tăng Hiểu Đông vội vã uống hết chén canh tuyết nhĩ, sau đó lao đi lục lọi trong đống hành lý:
"Chờ em lắp ráp xong máy bay không người lái đã, tối nay bọn mình làm mô phỏng địa hình!"
"Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942959/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.