Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tống Đàm đã giơ ngón tay gõ nhẹ lên thùng ong, sau đó cất giọng gọi:
"Đại Hùng, có nhà không?"
Cái dáng vẻ này chẳng khác gì đang rủ bạn bè đi chơi!
Yến Nhiên đứng bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, từ lỗ tròn trên thùng ong – lỗ còn to hơn cả ngón tay cái – quả nhiên có một con ong mập ú tròn vo bò ra.
Bộ lông vàng đen xù lên, cái m.ô.n.g tròn vo vừa nhúc nhích vừa rung rung. Đôi cánh nhỏ bé vỗ phành phạch trong không trung, chao đảo lúc cao lúc thấp, trông như sắp rớt xuống đất đến nơi.
Tống Đàm lập tức xòe bàn tay ra, Đại Hùng bám chắc vào ngón trỏ cô, sau đó oai phong chìa cái m.ô.n.g ú nu ra cho mọi người xem.
"Mọi người nhìn này, đây chính là ong chúa của đàn ong đất – Đại Hùng! Nó lợi hại lắm đó! Cứ cái cân nặng này, mà gặp phải ong bắp cày ấy à, chỉ cần rơi xuống cũng đủ đè c.h.ế.t đối phương rồi!"
Mọi người: …
Giáo sư Tống: …
Tốt lắm, một người nắm trong tay vô số danh hiệu học thuật, trở về quê vẫn là một kẻ mù chữ như xưa.
Giờ phút này, đối diện với con ong đất béo tròn còn thô hơn cả ngón tay cái kia, đầu óc ông bỗng dưng trống rỗng, không nghĩ ra được gì để nói.
Hồi lâu sau, ông mới thở dài:
"Phải nói sao đây… Con ong đất này, từ tập tính, cân nặng cho đến ngoại hình… Đều quá phi khoa học!"
Rồi ông quay sang hỏi:
"Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942960/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.