Trời sinh ra đã thế rồi!
Yến Nhiên ủ rũ đến mức sắp rơi nước mắt:
“Gen tốt đúng là khiến người ta ghen tị mà! Tôi có một cô em học khóa dưới cũng như cô vậy, trời nắng chang chang phơi cả ngày mà không hề đen, cùng lắm là ửng đỏ rồi bong da, vài ngày sau lại lành lặn như cũ…”
Trong khi cô quấn áo chống nắng từ cằm đến mắt cá chân, thế mà cứ đi tới đi lui, làn da vẫn thua kém người ta một bậc.
Tất cả đều tại ngày xưa mù quáng đ.â.m đầu vào học trường 985, chọn ngành xong rồi mới nhận ra, chứ không thì đi làm 996 cũng được ngủ trong phòng tử tế rồi, hu hu hu…
Cô bực bội siết c.h.ặ.t nắm tay, cảm nhận bắp tay căng cứng vì cơ bắp, đột nhiên lại thấy… ừ thì thôi kệ.
Dù gì dân công sở cũng có chỗ ngủ, nhưng họ phải tăng ca thâu đêm và sống trong cảnh sức khỏe sa sút mà!
Đâu có như cô, mười giờ tối ngủ, năm giờ sáng dậy, cơ thể cường tráng, khỏe mạnh vô cùng!
Tống Đàm hoàn toàn không biết đến màn tự an ủi này của Yến Nhiên, chỉ nhắc nhở:
“Phía trước sắp tới làng tôi rồi, đường hơi xóc, nếu ai say xe thì dừng nghỉ chút nha.”
“Không cần đâu.”
Yến Nhiên cắn một miếng đào, cảm thấy tinh thần phấn chấn, miệng ngọt thơm, giờ chỉ muốn nhanh nhanh tới nhà Tống Đàm, xem xem nơi thần thánh nào mà trồng ra được những quả đào ngon như vậy, rồi thưởng thức thêm mấy món đặc sản khác. Say xe ư? Ai thèm quan tâm chứ? Cô đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942958/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.