Kể từ khi lão Triệu tiếp quản việc bán rau, hiệu suất làm việc phải nói là ăn đứt Tống Đàm.
Trước đây, Tống Đàm bán rau lúc 9 giờ, đôi khi kéo tận 10 giờ cũng chẳng sao, làm chậm trễ cả kế hoạch tập thể dục sáng của đội ngũ ông bà cô bác ở chợ. Nhưng lão Triệu thì khác, nếu không bị Tống Đàm kịch liệt từ chối, ông ta thậm chí có thể khởi hành từ 4 giờ, xuất phát lúc 5 giờ, và 6 giờ là đã gọi mời mọi người đến mua rau rồi!
Dù sao thì cũng đâu phải ông ấy lái xe.
Sáng nay, người thanh niên trẻ khỏe cơ bắp cuồn cuộn đến giúp bốc dỡ hàng không ai khác chính là cháu của lão Triệu – Triệu Hạo.
“Chậc chậc chậc…”
Nhìn anh ta chỉ dùng một tay mà bưng thùng giấy to như chơi, còn đi tới lui hai chuyến, Tống Đàm không khỏi thèm thuồng: “Thể lực tốt ghê… xuống ruộng cấy lúa chắc nhanh như bay nhỉ?”
Bên cạnh, Tần Quân đang ôm bắp ngô...
Nhìn chằm chằm chẳng chớp mắt, đến mức tai anh thanh niên đỏ bừng mà cô cũng chẳng thấy ngượng, thậm chí còn đang cân nhắc... Thôi bỏ đi, đừng nhìn Tống Đàm xinh đẹp yêu kiều mà lầm, tim cô ấy không bơm m.á.u đâu, toàn là hạt tính toán thôi!
Tần Quân bông đùa: “Vậy cô trực tiếp chiêu mộ người ta luôn đi, nhìn có vẻ giỏi lắm.”
“Thôi bỏ đi, người giỏi thì lương cao lắm, tiếc tiền.” Tống Đàm thở dài. “Mà này, sao nhà mình chẳng sinh ra thêm vài đứa cháu tài giỏi thế nhỉ? Thật ra tôi cũng không ngại lập công ty
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942907/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.