Nghĩ tới đây, Tống Đàm không khỏi cảm thấy bực bội, với cái đà này, e rằng sau này trồng gì cũng phải làm mái che mất thôi.
Lão Triệu cũng cứng họng một lúc.
Nghĩ nghĩ một hồi, dứt khoát làm quân sư quạt mo: “Thế… chẳng phải bọc túi cho quả là được rồi sao?”
Lời còn chưa dứt, hai người đã đẩy cửa vườn cây ra.
Tống Đàm chỉ tay về phía những cây đào trĩu quả trước mặt:
“Ông xem đi, là làm mái che hợp lý hơn, hay bọc túi cho từng quả thì tiện hơn?”
Lá đào dài hẹp, ken dày đặc, bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc. Ở giữa là từng quả đào xanh trắng pha đỏ chen chúc nhau, nhìn cái dáng dấp tranh nhau mà lớn.
Cái vườn này, làm sao mà bọc túi cho hết? Còn lấy đâu ra thời gian, nhân lực mà bọc? Lão Triệu lập tức câm nín, không cần câu trả lời nữa.
Thật ra, từ lâu cả nhà đã tìm đủ cách đối phó với lũ chim trong vườn rau và vườn cây. Với khả năng hiện tại của Tống Đàm, giỏi lắm cũng chỉ đuổi sâu bọ tạm thời, mà còn chưa triệt để lắm nữa.
Những con lớn cỡ này thì chịu, đành bó tay thôi.
Vậy nên, ông lão Lý ban đầu còn đóng cả bù nhìn trong vườn rau!
Bù nhìn làm cực kỳ sống động, còn khoác cho cái áo cũ. Nhưng lũ chim bây giờ, đúng là càng ngày càng ngang tàng, coi trời bằng vung, tất nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân đồ trong vườn quá ngon, cám dỗ quá lớn.
Tóm lại, chẳng có tác dụng gì ráo! Chúng nó thậm chí còn tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942906/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.