Cái gì?!
Trương Yến Bình trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi:
“Anh có nhiều việc lắm hả?”
“Chứ còn gì nữa?!”
Ngô Lôi sốt ruột đến mức lớn giọng.
“Sáng 4 giờ đã phải dậy hái rau, hái đến tận 6 giờ. Ăn sáng xong lại leo lên núi hái dưa hấu, còn phải khiêng lên xe, hái đến 9-10 giờ sáng. Trời nắng như đổ lửa, nghỉ được một lúc thì 3 giờ chiều lại bắt đầu. Lần này thì…”
Anh ta dừng lại, rồi tiếp lời:
“Lần này dưa hấu chỉ hái đến 5 giờ, nhưng còn phải cho vịt ăn, dọn chuồng vịt nữa… Một ngày của tôi kín lịch luôn!”
Anh ta than vãn đầy uất ức.
“Anh than cái gì?” Trương Yến Bình nhìn anh ta, thở dài một hơi:
“Bây giờ ngày tháng của anh không tốt hay sao?”
“Tôi? Tôi sống sướng á???”
Ngô Lôi không tin nổi, tay chỉ vào mình.
“Đúng, chính anh đó.”
Trương Yến Bình mở điện thoại ra:
“Anh thử tìm một clip của dân trồng rau mà xem, nhà nào chẳng phải dậy từ một, hai giờ sáng để hái rau?”
“Còn Tống Đàm sắp xếp cho anh dậy lúc 4 giờ, thuần túy là vì muốn chăm sóc anh đấy. Cô ấy sợ anh dậy sớm không chịu nổi, còn chẳng thèm quan tâm đến nhu cầu mua rau sáng sớm của khách hàng!”
“6 giờ mới chở rau vào thành phố, đến lúc bán đã là hơn 7 giờ… Anh có nghĩ đến cảm giác của khách hàng thành phố không?”
Thực ra, khách thành phố cũng chẳng có phàn nàn gì.
Vì trước đây bán rau còn đến tận 9 giờ sáng mới có, giờ sớm hơn được hai tiếng, lại kịp giờ chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942864/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.