Cô gái nhỏ trông thảm quá, mọi người cũng chẳng nỡ nói gì thêm, chỉ bảo cô cứ ngồi nghỉ một lát, rồi lại đẩy mấy thứ ăn được đến trước mặt cô.
Chỉ có Ngô Lan nhìn dáng vẻ cô gái ấy, rồi thì thào với Tống Đàm: “Đây là người thu mua đó hả? Sao mẹ cứ thấy không đáng tin lắm… Hay là nhờ ông chú Bảy con tìm người khác đi.”
“Ta cũng thấy không đáng tin.”
Bà ngoại bên cạnh cũng gật đầu đồng tình: “Con xem, người ta hay nói miệng còn hơi sữa thì làm việc chẳng tới đâu. Mà thầy thuốc giỏi thì đều là người lớn tuổi cả. Nó còn trẻ thế này, học được bao nhiêu chứ?”
“Mẹ, bà ngoại, mọi người đừng xem thường người ta chứ.”
Tống Đàm phản bác: “Có người sinh ra đã có thiên phú đấy. Hơn nữa, dù không giỏi toàn diện, chỉ cần chuyên một thứ cũng được mà!”
“Thế thì cô này chắc là không có thiên phú rồi.”
Ngô Lan chắc nịch: “Con xem, một người làm bác sĩ mà ngay cả sức khỏe bản thân cũng không tự điều chỉnh nổi, còn để bản thân bị hạ đường huyết… Y thuật kiểu này chắc cũng chẳng ra sao.”
Tống Đàm: …
Thao Dang
Cô muốn nói có câu “Y giả bất tự y” (*) đấy nhé…
(*) “Y giả bất tự y” nghĩa là thầy thuốc không thể tự chữa cho chính mình.
Nhưng nghĩ lại, ở một góc độ nào đó, mẹ cô phân tích cũng không sai.
Có điều…
“Người ta bảo chưa ăn cơm mà, dù có điều dưỡng cơ thể tốt đến đâu, nếu nhịn ăn lâu quá thì cũng không chịu nổi. Mình không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942865/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.