Ngô Lôi hoàn toàn không biết nụ cười trên mặt Tống Đàm thực ra ẩn chứa bao nhiêu hiểm ý. Lúc này, trong đầu anh ta chỉ nghĩ về khoản tiền đặt cọc nhà và chuyện với Chu Lệ, lòng đầy phiền muộn.
Nhưng… khi thấy Tống Đàm cười tươi đón tiếp, anh ta dù bực tức đến đâu cũng không thể mất mặt được. Vì vậy chỉ đáp lại một tiếng cụt lủn, rồi lặng lẽ vác túi hành lý lớn trên vai, kéo theo vali, chậm chạp bước về phía nhà Tống Đàm.
Thấy cảnh này, Tống Đàm trong lòng lại càng hài lòng, không nói đến gì khác, sức lực này còn lợi hại hơn cả Trương Yến Bình!
Tiếng bánh xe của vali lăn trên đường bê tông cũ vang lên âm ầm. Ngô Lôi chìm trong tâm trạng của mình, bước đi uể oải. Đến khi rẽ qua rừng trúc…
!!!
Anh ta đứng sững bên đường, mắt tròn xoe kinh ngạc.
Chỉ thấy trước mắt là ngôi nhà với tường trắng, mái ngói xám, góc mái cong vút, đây là nhà mới của cô út anh ta sao?
Cái này, cái này… nhìn cũng đẹp quá đi chứ!
Ngô Lôi há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Anh ta lấy điện thoại ra, định chụp hình gửi cho Chu Lệ xem, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, lại cuối mặt, buồn bã cất điện thoại đi.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ đầu tiên:
Thao Dang
Nếu nhà mình xây được một ngôi nhà như thế này, không mua nhà ở Ninh Thành cũng được!
Người trong nhà thì không biết Ngô Lôi đang mơ tưởng viển vông cái gì. Lúc này, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942823/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.