Đứa trẻ này...
Tống Tam Thành nhất thời không biết phải đánh giá thế nào, chỉ đành cười cười: “Chỉ là chăn đắp bình thường thôi, có gì đáng xem đâu, nhà nào chẳng giống vậy?”
“Không phải vậy đâu ạ.”
Ngô Lôi thở dài: “Nhà con vẫn dùng bộ chăn gối từ hồi cha mẹ con cưới, đỏ rực, xanh lè, hoa mẫu đơn to bự. Trước đây con còn chụp hình gửi cho Lệ Lệ xem, cô ấy cười lăn lộn, bảo lần sau về quê sẽ làm một bộ ảnh hóa thân thành cô thôn nữ...”
Có lẽ vì thấy Tống Tam Thành dễ tính, Ngô Lôi cứ thế mà nói chuyện nhiều hơn.
Lúc này, Tống Tam Thành cũng không nhịn được muốn lật mắt nhìn Ngô Lôi.
Đứa trẻ này, chăn đỏ xanh hoa mẫu đơn đã không giữ ấm cho nó sao?
Không thích thì mua cho cha mẹ nó chăn tơ tằm chứ! Sao đầu óc lại thiếu suy nghĩ vậy...
Nhưng dù sao cũng không phải con mình, Tống Tam Thành không tiện nói thẳng, đành lặng lẽ bảo: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Nghỉ ngơi xong thì ra đồng cắt lúa đi.”
Ngô Lôi: ...?
Anh ta mới vừa đặt hành lý xuống mà? Đã nghỉ ngơi gì đâu?
...
Tống Đàm đợi ở đồng ruộng gần 20 phút, mới thấy Ngô Lôi lò dò cầm liềm đến muộn.
Nhưng bạn học cũng nể mặt lắm, trong ruộng lúa còn một đám chưa động đến, nhìn như c.h.ó gặm.
Nể mặt bạn học ư...
Đó là cố tình để lại hay là làm việc không đạt hiệu quả?
Lúc này trời nóng bức, mệt mỏi, họ tụm lại nghỉ ngơi đây mà!
Tống Đàm vội hô lớn: “Mọi người nhanh tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942824/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.