Ngoài lớp trưởng, người làm việc hiệu quả nhất hóa ra lại là các bậc phụ huynh được bạn bè mang đến.
Họ không nói chuyện hợp với đám trẻ, nên mấy người cùng tuổi lại tụ tập nói chuyện về rau, về đất đai quê nhà, về cách giữ gìn sức khỏe…
Nhắc đến chuyện xuống ruộng cắt lúa, miệng thì than vãn, nhưng tay cầm liềm thì làm đâu ra đấy.
Có người nhớ lại thời xưa từng cắt lúa, có người học ngay tại chỗ. Nhưng nhìn thể lực leo đồi lội suối của họ mà xem, quả thật hơn đứt đám thanh niên.
Tống Đàm nhìn vào, trong lòng cũng nảy ra ý nghĩ.
Khi bán rau ở chợ, cô phát hiện ra rằng, tuy khách hàng lớn tuổi thường mặc cả nhiều hơn, cũng kén chọn hơn, nhưng đến độ tuổi của họ, trong tay đã có tiền tiết kiệm, từng chịu khổ lại cũng đã hưởng phúc, ngược lại lại chịu chi nhiều hơn.
Hơn nữa, họ có tiêu chuẩn riêng với đồ ăn, không nhất thiết phải đắt, nhưng nhất định phải tốt cho sức khỏe.
Ngược lại, giới trẻ, dù đa số sẵn lòng chi tiền, nhưng túi tiền thì chẳng bao nhiêu.
Tiềm năng tiêu dùng đúng là kém hơn.
Nhìn thấy mọi người đang hăng hái cắt lúa, lòng Tống Đàm xúc động, quyết định lát nữa phải nói chuyện riêng với mấy cô chú lớn tuổi!
Ý là, lúa tự tay mình cắt, mồ hôi tự mình đổ, nếm thử các món như mướp, nấm tuyết nhĩ, ớt… Không mang chút gì về thì thật là không hợp lý!
Dù sao cũng là đồ cây nhà lá vườn, chắc chắn hơn hẳn những thứ bán ở khu du lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942822/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.