“Ngày hôm nay, bí thư Tiểu Chúc có thể đến đây làm chứng là tốt lắm rồi. Nhỡ sau này có ai nói nhà tôi lòng lang dạ sói, chiếm lợi ích gì đó, có cô đứng ra bảo chứng thì cũng đỡ bị người ta bôi nhọ, oan uổng vô cớ.”
Đây chính là ý đồ của Tống Đàm.
“Không sao đâu.”
Bí thư Tiểu Chúc giơ điện thoại lên, rồi chỉ tay ra ngoài sân.
Chỉ thấy ngoài sân, không biết từ lúc nào, đã có hơn mười người dân trong thôn lặng lẽ tụ tập lại.
“Vừa nãy tôi đang hái dưa chuột ngoài đồng, ông lão Lý cũng ở đó. Nghe nói nhà các cô bị bắt nạt, ông cụ đã kéo cả đám người đến đây.”
“Trời ơi!” Tống Đàm hơi ngượng ngùng. “Thật ngại quá, chuyện nhà tôi mà lại lan ra ngoài như vậy.”
Khi Kiều Kiều mang ghế ra, cả đám người đã rất thành thục tụ tập dưới chân tường.
Còn những tin tức nóng hổi trước đó, anh Tiểu Trương đã kể lại sinh động như thật.
Có bí thư Tiểu Chúc làm chứng hay không, thật ra cũng chẳng khác gì nhau.
Tống Đại Phương nhìn dãy ánh mắt đầy sắc thái khác nhau của đám dân làng trước mặt, rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tống Hữu Đức và Tống Tam Thành, chỉ cảm thấy cả người như bị lửa thiêu đốt!
Sau đó, ông ta không nói một lời, lao thẳng đến chỗ chiếc xe.
Mao Lệ vừa mới chui vào trong xe, cửa còn chưa kịp đóng, đã nghe thấy tiếng chìa khóa xoay, chiếc xe với kính chắn gió nứt vỡ lập tức rồ ga phóng đi!
...
“Ai chà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942791/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.