Tống Đàm hiểu rất rõ rằng, cho dù cha cô có tức giận đến đâu, thì đó vẫn là anh em ruột.
Năm xưa, chẳng phải giữa hai người đã từng có tình cảm anh em đó sao?
Còn ông bà nội của cô nữa... Bà nội thì luôn yên lặng đứng bên bếp, không nói lời nào, còn Ngô Lan – người nổi tiếng nóng tính – lần này cũng cố nhịn để không lao vào xô xát.
Tất cả chỉ vì muốn giữ lại chút tình nghĩa anh em cho cha cô và bác cả.
Đã như vậy, bác cả không phải nói rằng mình bị ấm ức sao? Thế thì bị ấm ức chuyện gì? Nói rõ ràng ra từng chuyện một là được.
Đúng lúc này, Tống Đàm vừa ngẩng đầu lên thì thấy bí thư Tiểu Chúc đang từ sườn núi chạy lên, vẻ mặt hối hả, rồi nhanh chóng đi thẳng về phía này.
Ở cửa sân, Tống Đại Phương và Mao Lệ vẫn đỡ nhau đứng đó, đúng là sợ thật!
Còn Tống Đàm lại trỗi dậy chút tò mò:
"Nhìn bọn họ bày ra tư thế như vậy, chẳng lẽ thật sự biết cắn người sao?"
"Làm sao có chuyện đó được!" Tôn Thủ Bình đầy tự hào nói. "Những con c.h.ó trong nhà đều được coi như bảo bối, chăm sóc như con cái, ai mà nỡ để chúng đi cắn người? Bẩn lắm!"
"Chủ yếu là trong lúc huấn luyện có thêm mục này, bọn chúng chỉ vây quanh và sủa lớn để cảnh báo thôi. Nếu gặp người có ý đồ xấu, ít nhất cũng phải dọa được một phen."
"Chỉ khi nào đến tình huống sống còn, chúng mới thực sự há miệng cắn người."
Vừa nói, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3942790/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.