Cuộc sống của Tiểu Phùng rất quy củ.
Hàng ngày, cô thức dậy lúc ba giờ rưỡi sáng, đến năm rưỡi thì gói xong tất cả các loại bánh bao, sáu giờ đem bánh đi hấp chín, và trước sáu giờ rưỡi, cô phân loại bánh bao vào từng giỏ giữ nhiệt được bọc kỹ trong chăn bông. Sau đó, cô cùng con trai xuống tầng.
Dưới nhà có một chiếc xe ba gác đơn giản. Mỗi loại bánh nhân khác nhau được để riêng trong một giỏ trên thùng xe phía sau, cùng với bé Tiểu Thiên, cả hai chầm chậm đi về phía trường học.
Trường học nằm đối diện một bệnh viện nhỏ, và những người qua lại bệnh viện chính là khách hàng mục tiêu của Tiểu Phùng.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.
Vừa xuống tầng, cô đã thấy bà cụ sống ở tầng một nhìn chăm chú vào giỏ bánh của mình, sau đó ngập ngừng hỏi:
“Tiểu Phùng này, ta cứ ngửi thấy mùi hành, cô có phải làm bánh bao nhân t.hịt heo và hành không?”
Tiểu Phùng hơi sững sờ.
Nhân bánh này cô làm không được ngon, từ lâu không bán nữa vì khách hàng không mấy ưa chuộng. Nghe vậy, cô lập tức ái ngại:
“Xin lỗi bà Lý, cháu chỉ hấp ít bánh cuộn thôi, có phải mùi hành quá nồng làm phiền mọi người không ạ?”
Là người thuê nhà, cô luôn chú ý giữ ý tứ trong sinh hoạt. Hàng xóm trong khu đối xử rất tốt với cô.
Như bà Lý ở tầng một, đôi khi cô về muộn, bà còn gọi Tiểu Thiên vào nhà chơi.
Đây cũng là lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3733350/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.