Ân Vô Chấp không đưa Khương Ngộ đi đâu xa, chỉ rời khỏi hoàng cung rồi đến một sườn núi nhỏ.
Gió đang nổi, lúc xuống xe, hắn còn quấn áo cho y chặt thêm một chút.
Khương Ngộ nhìn thứ đang được dựng thẳng trước sườn núi.
Ân Vô Chấp hơi do dự: "Bệ hạ có từng thấy thứ này chưa?".
Khương Ngộ đã tồn tại biết bao lâu, dĩ nhiên là rồi.
"Tuy không phải hiếm có, nhưng là do thần tự tay chế tạo". Thực ra lúc trước hắn nghĩ nhất định Khương Ngộ sẽ ngạc nhiên lắm, từ khi trên đường tới đây đã thấy thấp thỏm rồi.
Giờ phút này hắn nhìn thấy phản ứng của Khương Ngộ, cảm giác thất bại lan ra khắp cõi lòng.
Không ngờ con ngươi Khương Ngộ bỗng rung động.
Ân Vô Chấp tự tay làm, chẳng phải, có lẽ sẽ không được chắc chắn lắm hay sao?
"Trẫm thích".
Trái tim Ân Vô Chấp vừa rơi xuống lại bay cao: "Thần đưa bệ hạ lên nhé".
Với Khương Ngộ thì quả thực đây không phải thứ hiếm lạ gì, một con diều khổng lồ, nếu cho người hiện đại xem thì họ liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là dù lượn mà thôi.
Nhưng qua phản ứng của mọi người xung quanh thì hẳn Ân Vô Chấp cũng đã tốn nhiều công sức, dù sao có lẽ hắn là kẻ đầu tiên tạo ra một chiếc dù lượn dành cho hai người.
"Thần vốn đã muốn cho bệ hạ xem từ trước. Nếu xuất phát từ đây rồi bay xuống dưới thì chúng ta sẽ đặt chân lên con sông đào trong kinh, khi ấy băng rất dày, có thể chơi trên băng cũng được".
Gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363080/chuong-56.html