Ân Vô Chấp tiễn Tề Hãn Miểu đang không ngừng tỏ vẻ hâm mộ đi rồi quay lại, dứt khoát nằm xuống cạnh Khương Ngộ.
Y im lặng nhắm mắt, lắng nghe động tĩnh bên người.
"Bệ hạ?".
Khương Ngộ không để ý tới hắn.
"Bệ hạ, người chưa ngủ phải không?".
Khương Ngộ không khỏi nghi hoặc, sao Ân Vô Chấp tinh thế, liếc cái là nhận ra ngay y đang ngủ thật hay ngủ vờ.
"Bệ hạ muốn biết tại sao thần có thể nhận ra bệ hạ đang ngủ thật hay ngủ vờ đúng không?".
Ai thèm quan tâm tới hắn.
"Cũng đúng, chắc người lười nghĩ mấy chuyện này".
Khương Ngộ:.
Y nghe Ân Vô Chấp cười một tiếng.
Tiếng cười được cố đè xuống thật thấp, chẳng hiểu vì sao một dòng điện lại chui vào tai Khương Ngộ, y lập tức mở bừng mắt.
Thứ gì vậy.
Vừa mới nãy, đó là thứ gì vậy.
Bóng người bên cạnh khẽ nhúc nhích, Ân Vô Chấp nhích lại gần y thêm chút nữa, dịu giọng hỏi: "Bệ hạ ơi, sao thế?".
Lần này thì hắn không đoán được y đang nghĩ gì.
Khương Ngộ đảo mắt nhìn qua phía hắn, Ân Vô Chấp bèn chu đáo xoay đầu y sang. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngộ áp cái tai vừa bị thứ kì lạ kia chui vào xuống gối, con ngươi trong vắt và tĩnh lặng.
Bàn tay Ân Vô Chấp vẫn ôm lấy má y, ngón tay cái khẽ miết trên làn da nhẵn nhụi, màu mắt dần sẫm lại: "Lần trước bệ hạ nói da mặt thần quá mỏng...".
Ngón tay hắn trượt xuống theo vành tai y, sờ xương quai hàm tinh xảo: "Thế này thì được chứ?".
Khương Ngộ không nhúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363081/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.