Bạn nam đó vác Khương Ngộ ra căng tin.
Ân Vô Chấp bám theo – dù chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình phải bám theo.
Căng tin đã kín chỗ, Khương Ngộ được đặt xuống cái bàn dài ở trong cùng.
Giờ Ân Vô Chấp mới phát hiện bạn nam hồi sáng cõng y lên tầng đã ngồi đó chiếm chỗ trước, còn giúp y lấy cơm trưa nữa.
Cậu đang định ngồi xuống thì một giọng nói vang lên phía sau: "Phiền bạn tránh ra chút".
Bạn nam thứ ba xuất hiện.
Cậu ta ngồi xuống ngay cạnh Khương Ngộ: "Quy tắc cũ".
Sau đó cả ba bắt đầu chơi đoán số [1].
[1] Trò chơi đơn giản, mọi người cùng giơ một số bất kì bằng tay đồng thời đoán. Ai đoán được tổng số ngón tay của tất cả mọi người thì thắng cuộc.
Người xuất hiện cuối cùng là C thắng, cậu ta đắc ý nói: "Hôm nay tôi đút cơm".
Khương Ngộ há miệng với C, được cậu ta đút cho... một thìa cháo đậu đỏ.
Ân Vô Chấp sầm mặt.
Cậu cũng ngồi xuống, khiến A và B phải nhìn bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
A hỏi: "Cậu ta sao thế?".
B đáp: "Hình như là bạn cùng bàn của Khương Ngộ".
"Ê". A nhìn Ân Vô Chấp. "Cậu cũng muốn kiếm ăn à?".
Ân Vô Chấp không ngờ cậu ta lại hỏi câu này: "Gì cơ?".
"Cậu nên xếp hàng đi chứ". C vừa đút Khương Ngộ ăn vừa nói. "Bọn tôi bao cậu ấy cả học kì này rồi".
Ân Vô Chấp...
Ngực phập phồng.
Khỉ thật. Sao cậu phải tức chứ.
Chẳng phải đây là loại chuyện mà đồ lười như Khương Ngộ có thể làm hay sao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843678/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.