Khương Ngộ là đồ lười, hầu như ai từng tiếp xúc với y cũng không phủ nhận điều ấy.
Ngày y còn bé tí, có lần cô giáo đã hỏi cả lớp về ước mơ.
Có đứa trả lời rằng muốn làm phi hành gia, có đứa trả lời rằng muốn làm nhà khoa học, có đứa trả lời rằng muốn làm vận động viên, còn có đứa nói muốn kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền để mua một lượng sô cô la mình ăn mãi chẳng hết.
Những ước mơ non nớt ấy luôn khiến người lớn phải mỉm cười.
Lần đầu tiên được hỏi về ước mơ, Khương Ngộ suy nghĩ thật lâu rồi đáp: Không có, chưa nghĩ ra.
Cô giáo cố hướng dẫn y: "Vậy con hãy nghĩ xem sau này con muốn làm gì nhất?".
Khương Ngộ: "Ngủ".
Cô giáo lại hỏi: "Trừ ngủ ra thì sao?".
"Vẫn là ngủ".
Lũ trẻ trong lớp cười rúc rích, cô giáo cũng không nhịn nổi cười: "Ai cũng muốn làm điều có ích cho xã hội, sao con lại chỉ muốn ngủ thế này".
Khương Ngộ: ".".
"Cứ ngủ mãi thì con định kiếm sống thế nào đây?".
"Cứ ngủ mãi thì không cần kiếm sống".
"Bé Ngộ à, con nghĩ thế là không được đâu. Con người không thể ngủ mãi được".
Khương Ngộ thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối như ông cụ non: "Vậy thì để con nghĩ đã".
Sau này đám trẻ lớn lên, ước mơ của nhiều đứa cũng thay đổi. Đứa muốn làm phi hành gia giờ bắt đầu muốn trở thành minh tinh, đứa muốn làm vận động viên bắt đầu muốn học nhạc, đứa muốn làm nhà khoa học bắt đầu cầm bút vẽ vào những giờ ra chơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843679/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.