"Làm gì đấy Ân Vô Chấp?". Tiếng gọi của đám bạn khiến Ân Vô Chấp hoàn hồn. Khương Ngộ vẫn còn đang há miệng chờ đút, cậu bèn nhét hộp kem vào tay y, nghiêm mặt: "Tự ăn".
Cậu nghi mình có vấn đề rồi.
Sao tự dưng lại nghĩ đút cái đồ lười kia ăn là chuyện đương nhiên.
Còn cả "kí ức" chợt lóe lên một cách chân thực khó tả kia nữa.
Điên à. Nhất định là ảo giác.
Khương Ngộ thất vọng nhìn hộp kem kia, do dự một hồi rồi nhắm mắt nằm luôn ra ghế.
Dù sao cũng là đi chơi trốn nên thời gian của Ân Vô Chấp có hạn, cậu nhanh chóng chào tạm biệt đám bạn kia rồi lại chạy ra chỗ Khương Ngộ, vừa thở hồng hộc vừa cầm cặp y lên: "Về thôi".
Khương Ngộ không nhúc nhích.
Ân Vô Chấp bĩu môi: "Đừng bảo cậu lại đòi tôi cõng nữa đấy".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Khương Ngộ nhìn cậu, trên mặt viết đầy những chữ: Thế mới phải.
Người kéo y tới đây là Ân Vô Chấp, người lôi y ra làm bia đỡ đạn cũng là Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp không cõng y thì bảo y tự bước à.
Ân Vô Chấp nhìn đồng hồ đeo tay, cuối cùng vẫn lo bị phụ huynh phát hiện nên đành ngồi xổm xuống: "Mau lên".
Hắn cau mày, thầm nghĩ: Chỉ một lần này thôi, lần sau không lấy cớ thế nữa.
Giọng nói yếu ớt của Khương Ngộ vang lên: "Cậu muốn tôi tự trèo lên à".
Ân Vô Chấp: "?". Không thì sao nữa???
Nhưng cơ thể cậu lại tự lùi về sau, hai tay đỡ hông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/1843677/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.