Thánh tử? Có liên quan đến Thánh tộc? Sài Lang? Nghe cái tên cũng không giống người thường, nếu không đã chẳng thể chỉ dựa vào một mình mà cung cấp được thứ quý giá như nhung hươu.
Nguyên Văn Hiên quay đầu nhìn Võ Đại Hổ một cái, hắn gật đầu, mang theo nó xoay người rời đi.
Khi sắp bước ra đến cửa, Võ Đại Hổ bỗng khựng lại, không quay đầu, chỉ thản nhiên hỏi:
"Chỗ ở của hai kẻ kia, ngươi có biết đại khái phương hướng không?"
Chưởng quầy vốn tưởng rằng bọn họ sẽ không truy hỏi thêm, vừa thở phào thì lại bị câu này làm cho sặc, suýt nghẹn nước bọt.
"Khụ khụ... cái này ta cũng không rõ, bất quá một kẻ ở phía nam, một kẻ ở phía bắc, ra ngoài hỏi thăm người khác là biết thôi..."
Võ Đại Hổ gật đầu, quả nhiên không hỏi nữa, vén rèm cửa, dẫn theo Lư Sâm cùng mọi người rời khỏi y quán.
Bên ngoài đám đông lập tức ùa vào, thấy đoạn ruột thừa mà Nguyên Văn Hiên lưu lại trong mâm, liền hét ầm cả lên.
Chưởng quầy thấy họ ồn ào quá mức, mặt liền sầm xuống quát:
"Ồn ào cái gì! Mau đi làm việc đi! Nấu cho ta chút cháo trắng, vừa rồi đổ mồ hôi một trận, mệt chết đi được!"
Mọi người dù miệng vâng vâng dạ dạ nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào bụng ông ta. Vết rạch trên bụng máu me be bét chẳng giống giả chút nào, nghĩ đến việc vị chưởng quầy này thật sự vừa bị tiểu tử kia mổ bụng, bọn họ không nhịn nổi mà rùng mình một cái.
Võ Đại Hổ dẫn theo Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690844/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.